loading...
Hướng dẫn mua bán Bitcoin ==> Bấm vào đây
Mua gì cũng được giảm giá, hoàn tiền ==> Bấm vào đây
- Sự sợ hãi trách nhiệm trong xã hội như một căn bệnh. Nó che mất gương mặt rất nhiều con người...
Xem điểm chuẩn
Mua gì cũng được giảm giá, hoàn tiền ==> Bấm vào đây
- Sự sợ hãi trách nhiệm trong xã hội như một căn bệnh. Nó che mất gương mặt rất nhiều con người...
Tôi thấy quá thương cho người mẹ khi hốt nhiên thấy con mình đi học mà cũng chết. Những câu nói cuối của con trai bà là con đi học rồi con đi làm luôn nghe mẹ.
Và, khi nhà trường hỏi con bà trước đó có ý đồ tự tử hay không? Bà nói Không, nó vui vẻ lắm. Nó mới phỏng vấn đậu vào một công ty đa quốc gia của Pháp và nói với mẹ rằng con sẽ đi làm....
Tôi nản lòng về câu chuyện cũng như không đủ can đảm để đọc sâu hơn về số phận ngắn ngủi của người thanh niên này.
29 tuổi, một đường học vấn có vẻ là đường vòng, có vẻ phấn đấu nhiều mới đến gần đích như thế. Rồi, một lúc sung sướng khi sắp dâng thành quả cuộc đời cho ba mẹ, hái trái đầu tiên cho mình thì, thoắt cái tối đen và lặng lẽ rời đi.
Một viên đá oan nghiệt nào đó đã rớt vào số kiếp của chàng trai này. Nó giống một sự hy hữu ly kỳ làm người ta chỉ bàng hoàng giải thích bằng hai từ bất lực: số phận.
Sự rủi ro như muôn ngàn rủi ro khác và rắc lên niềm đau của bao mối liên hệ quanh bạn trẻ ấy những dòng nước mắt. Tiếc, thương, nhớ nhung, đau đớn... Không gì bù đắp đâu!
Tôi ngưỡng mộ người mẹ khi bà cao thượng chọn thái độ im lặng để con bà siêu thoát lên trời. Bà không muốn hờn trách, bới móc điều tra, lời qua tiếng lại với viên gạch của cái nhà trường.
Điều tôi thấy ngạc nhiên đến mức lạ lùng là thái độ ban đầu của đại diện nhà trường.
Sinh viên chết trong sân trường, không cần biết bất cứ lý do gì, hãy chia sẻ đau thương, hãy ôm chầm người cha người mẹ, cho lòng họ vơi bớt đau đời đi rồi mọi việc tính sau.
Nhà trường làm giáo dục mà, có buôn bán gì đâu mà sợ lời lỗ tình thương yêu? Đứng về sự mất mát bằng tấm chân tình sẽ được đối đãi chân tình. Mọi thứ về sau sẽ còn nguyên trên hồ sơ pháp lý cơ mà.
Tôi ngạc nhiên mãi rồi thấy buồn.
Buồn, không còn vì là cái chết nữa. Buồn vì sự sợ hãi trách nhiệm của con người. Dù họ có chức vị học hàm, có nhận lãnh trọng trách giáo dục con người cho hiện tại và tương lai.
Tôi cũng không trách. Chỉ thấy buồn vì sự sợ hãi trách nhiệm trong xã hội như một căn bệnh. Nó che mất gương mặt rất nhiều con người...
Cái chết bất ngờ, oan ức
Trước đó, khoảng 18 giờ ngày 17-10, nam sinh viên Nguyễn Thanh Long (sinh ngày 2-11-1988 tại TP.HCM, sinh viên ngành kỹ thuật môi trường) đã bị mảng bê tông rơi trúng đầu khi đang xếp hàng vào thang máy. Tai nạn khiến nạn nhân qua đời tại chỗ.
Đại diện Phòng Tư vấn tuyển sinh và truyền thông của Trường ĐH HUTECH xác nhận sinh viên này đang theo học hệ liên thông. Ngay sau khi xảy ra vụ việc, cơ quan chức năng đã phong tỏa hiện trường để điều tra làm rõ.
TS Nguyễn Quốc Anh, Phó Hiệu trưởng ĐH Công nghệ TP.HCM (HUTECH), cho biết sau sự cố đáng tiếc xảy ra này, đích thân Hiệu trưởng nhà trường cùng ban giám hiệu, cán bộ, nhân viên đã đến thăm hỏi và túc trực cùng gia đình để lo hậu sự cho nam sinh viên. Phía gia đình cũng chia sẻ với nhà trường về chuyện này.
Ông Anh khẳng định thời gian này nhà trường không có công trình xây dựng hay sửa chữa gì tại cơ sở chính để gây tác động khiến bê tông rơi. Mảng bê tông bị rơi trúng vào đầu nam sinh viên được xác định là khớp nối nối giữa hai mái ở tầng cao nhất của dãy nhà B.
PHONG ĐIỀN
|
loading...
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment